[VIETSUB] Thiếu Niên Babylon – Tập 14 | Dương Thái Ngọc & Hầu Minh Hạo | WeTV

    ♪Bỗng chốc một khoảnh khắc♪ ♪Giấc mơ tan vỡ rồi lành lại♪ ♪Thiếu niên xứ Babylon♪ ♪Chẳng biết sợ hãi, không phụ tháng năm♪ ♪Vẫn một mực hướng về phía trước♪ ♪Bầu trời tháng Sáu, bờ biển náo nhiệt♪ ♪Lại nhớ về đêm hè tháng Năm♪ ♪Từng chút tình cảm giữa em và anh♪ ♪Lại chẳng còn bình thường như vậy nữa♪ ♪Xuân đến đông qua, bước chân không ngừng nghỉ♪ ♪Để lại minh chứng đã từng tồn tại♪ ♪Nhìn thời gian cứ thế trôi đi♪ ♪Tâm trạng cũng dần trở nên lo lắng♪ ♪Không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp dọc đường♪ ♪Cảnh đẹp dọc đường, chứng minh ta từng tồn tại♪ ♪Em rạng rỡ, em trong giấc mơ♪ ♪Là dũng khí để anh bất chấp tất cả♪ ♪Cảnh đẹp giữa trời thật kỳ diệu♪ ♪Ngoảnh lại trông thấy bóng hình nhớ nhung♪ ♪Làn gió tươi đẹp thân quen này♪ ♪Khi câu chuyện này đi đến hồi kết♪ ♪Có lẽ cũng sẽ êm tai♪ =Thiếu Niên Babylon= (Chuyển thể từ tiểu thuyết "Thiếu Niên Babylon" của tác giả Lộ Nội) (Thượng Hải năm 1997) (Thượng Hải năm 1997) Giáo sư Vương, (Thượng Hải năm 1997) cảm ơn thầy đã nhận em. Em không cần cảm ơn tôi. Đây là kết quả cố gắng của bản thân em. Huống hồ em có kinh nghiệm làm việc, hơn nữa đó lại là nhà máy nhà nước. Chắc chắn có kiến thức sâu rộng hơn về tính cấp thiết của cuộc cải cách hệ thống kinh tế hiện nay. Sau khi khai giảng mong em sẽ trao đổi nhiều hơn với các bạn học sinh về phương diện này. Tôi tin tương lai của em sẽ rất rộng mở. Điều này thầy yên tâm. Nếu đã được quay lại trường học, em chắc chắn sẽ vô cùng trân trọng cơ hội này. Ừm. Này. Bây giờ vẫn chưa khai giảng, ký túc xá vẫn chưa chia phòng, em ở đâu thế? Em thuê một căn nhà nhỏ. Muốn sớm tập trung vào việc học. Có phải nóng lòng muốn cảm nhận không khí thành phố lớn như Thượng Hải không? Ồ đúng rồi, tôi quên mất. Tôi nghe bên tuyển sinh nói hồ sơ của em vẫn chưa đến. Sắp khai giảng rồi, em tranh thủ thời gian giục đi, kẻo lại chậm trễ. Thật sao? Vâng. =Tập 14= (Thượng Hải về đêm là thành phố không ngủ) Học viện của chúng tôi là một học viện có lịch sử lâu đời. Mong em sẽ học tập tốt ở đây. Cố gắng đạt được thành tích tốt. (Thượng Hải về đêm là thành phố không ngủ) (Chưa nhận được hồ sơ?) (Điện thoại công cộng – Tiệm tạp hóa) (Sao lại thế?) (Những người đã vượt qua kỳ thi những năm trước) (nhà máy đều gửi đi trước vài tháng mà.) Liệu có phải kẹt ở chỗ nào không? (Cô là cán bộ,) (không thuộc quản lý của phòng Lao động Tài Nguyên bọn tôi) (mà thuộc phòng Hành chính.) Cô cũng biết mà. (Nhưng thứ hai tuần sau tôi khai giảng rồi,) (cô có thể hỏi lại giúp tôi được không?) Được, cô đừng vội nhé. Tôi… Để tôi đi hỏi cậu tôi. Đợi có tin gì tôi gọi điện cho cô. (Được.) Được. Ơ, Tiểu Lộ. Gặp phải rắc rối à? Bạch Lam vẫn chưa nhận được hồ sơ nhân sự. Không phải cậu nói sau khi cô ấy đi Thượng Hải cậu sẽ không lo chuyện của cô ấy nữa sao? Tôi có nói thế sao? Ừm. Quên rồi. Phòng Hành chính à? Ơ. Lộ Tiểu Lộ, cháu như này là… Chú Mã, (Phòng Hành chính) chú cho cháu vào trong đi. (Phòng Bảo vệ) Việc này không liên quan đến chú. Chú… Cháu phải bình tĩnh. Chú nói cháu nghe trưởng phòng Đinh nói gửi đi rồi thì chắc chắn là gửi đi rồi. Chúng tôi việc gì phải lừa cháu. Chú sẽ không lừa cháu, Đinh Đức Trung thì chưa chắc. Ơ. Tiểu Lộ, cháu vẫn đang là người của nhà máy đấy. Từ bây giờ thì không phải nữa. (Ký sự Công Nguyên) (Hòm ý kiến) (Đơn vị văn minh) (Khi nhà máy suy thoái, tôi xấu hổ và có trách nhiệm.) (Khi nhà máy thịnh vượng, tôi vinh dự và có công) Lộ Tiểu Lộ. Cậu làm gì thế? Lộ Tiểu Lộ. Coi trời bằng vung. Đúng là coi trời bằng vung. Bí thư Hồng, anh xem. Cậu ta bới chỗ tôi thành cái đống gì rồi. Lão Mã, còn không báo cảnh sát đi. Được rồi. Lộ Tiểu Lộ, cậu đang làm gì thế? Bí thư Hồng, tôi hỏi ông, có phải nhà máy cấp một suất đi học ở ngoài không? Đúng vậy. Sao thế? Bạch Lam thi đỗ nghiên cứu sinh, có phải nhà máy đã đồng ý cho cô ấy đi không? Chuyện nhỏ. Lẽ nào cậu tưởng người làm bí thư này lại lật lọng? Ông sẽ không lật lọng, nhưng ai kia thì chưa chắc. Bạch Lam sắp khai giảng ở Thượng Hải rồi, đến giờ nhà trường vẫn chưa nhận được hồ sơ. Chú nói tôi biết là tại sao? Việc này… thuộc trách nhiệm của phòng Hành chính. Trưởng phòng Đinh, cậu có biết là chuyện gì không? Tôi làm sao biết được. Chú không biết? Được thôi. Chú nói chú gửi đi rồi mà. Đưa tôi xem phiếu đăng ký. Tôi giữ lại thứ đó làm gì? Tôi không biết vứt nó đi đâu từ lâu rồi. Vậy sao? Vậy sao? Chột dạ rồi chứ gì? Lộ Tiểu Lộ, tôi nói cậu biết, đừng hòng đổ tội cho tôi. Tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà giữ hồ sơ của Bạch Lam làm gì? A lô, xin hỏi có phải nhà máy thực phẩm Khổng Tước Vàng không? Phiền anh nối máy đến phòng Hành chính. Bí thư Hồng, tôi dám cược với ông. Tài liệu nằm trong cái tủ này. Ông có tin không? Làm gì thế hả, tôi nghe điện thoại mà. Hôm nay không lấy được tài liệu tôi theo ông tới cùng. Cậu… Phiền anh nối máy đến phòng Hành chính. Trưởng phòng Đinh, cậu mở tủ ra cho cậu ấy xem đi. Bí thư Hồng, tôi không đem chìa khóa. Khỏi cần phiền phức. Tiểu Lộ. Tiểu Lộ. Cậu xem. Tiểu Lộ. Cậu xem, tôi đã bảo trong đó không có mà. Lộ Tiểu Lộ, cậu đừng làm khó trưởng phòng Đinh nữa. Tôi thấy cậu xin lỗi trưởng phòng Đinh đi. Chuyện này coi như bỏ qua. Xin lỗi là xong à? Bí thư Hồng, anh không thể dung túng cho cậu ta thế được. Anh xem cậu ta làm loạn chỗ tôi như thế này. (Phòng Giám đốc nhà máy) (Đi nhẹ nói khẽ) Cậu muốn biết hồ sơ của Bạch Lam ở đâu chứ gì? Tám giờ tối, Hảo Miêu. (Ưu đãi xuyên suốt hành trình, giá đặc biệt đồ tươi ngon) (Chào mừng quý khách, ngon bổ rẻ) Này, mau nhìn kìa. Thư ký Tất và Lộ Tiểu Lộ. Trời ạ. Tình địch lại vào quán ăn cùng nhau. Trời ạ. Đều bị đá như nhau, đồng cảnh ngộ à. (Hồ sơ công nhân viên) Sao anh lại giữ hồ sơ của Bạch Lam? Đinh Đức Trung đưa cho bố tôi. Tôi lấy trộm từ phòng làm việc của ông ấy. Tại sao lại giúp tôi? Không phải tôi giúp cậu mà là Bạch Lam. Tôi nhớ vì bố anh mà anh từng đánh Bạch Lam? Cậu biết không? Người khác đều nói Tất Chí Cương này có một người bố làm phó cục trưởng, ngưỡng mộ tôi. Rồi sao nữa. Còn gì nữa? Người tôi ngưỡng mộ nhất… À không, ghen tỵ nhất là cậu. Cậu có người anh trai thương cậu, Bạch Lam yêu cậu, có bố mẹ nuông chiều, cậu có thể làm chính mình. Cậu… Cậu muốn làm gì thì làm. Tôi thì sao? Từ nhỏ tôi đã bị ép phải học tập bố, phải học tập bố, phải học tập bố. Nhưng cậu có biết ông ấy đã làm gì không? Cậu nhìn thấy hết rồi đấy. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ muốn thử mùi vị được coi trời bằng vung. Tôi cũng muốn thử đi theo tiếng gọi của trái tim. Ừm. Cái này, cái thứ này xem như lần đầu tôi được trải nghiệm. Này. Mấy hôm nữa tôi sẽ được điều đi khỏi nhà máy thực phẩm. Sau này đừng gặp lại nữa nhé. Theo tôi thấy hai người họ đều đáng đời. Đúng đấy. Phó cục trưởng Tất còn có thể làm ra chuyện đó thì con trai ông ta làm sao mà tốt được? Tôi thấy thư ký Tất rất tốt. Có ngoại hình, có học vấn, còn có gu thẩm mỹ nữa. Tuy không theo đuổi được nhưng cũng thật lòng thích người ta. Như này gọi là tình cảm sâu đậm. Tình cảm sâu đậm? Cô vừa nói tôi tốt chứ gì? Vậy ngày mai tôi lấy cô nhé? Lấy cô ấy? Anh bị điên à? Uống say rồi chứ gì? (Đón chào tân sinh viên) Em ơi. Em gì ơi. Em ơi dậy đi. Sao em lại ngủ ở đây? À. Cô à, cuối cùng cô cũng về rồi. Em chào cô. Em tên là Bạch Lam. Em có chuyện rất quan trọng cần gặp cô. Vì không có phương thức liên lạc của cô nên em đợi cô ở đây suốt từ chiều qua. Không sao, em cứ nói từ từ. Chuyện là thế này, tài liệu của em tới giờ vẫn chưa gửi đến Nhưng em muốn nhờ cô châm chước một chút cho em thêm chút thời gian. Vì việc này thực sự rất quan trọng với em. Mặc dù em biết việc này không đúng quy trình của nhà trường. Trường học có quy tắc của trường học. Nhà trường đã công bố rộng rãi ra bên ngoài thời gian chính thức từ lâu rồi. Không thể phá lệ vì mình em được. Nhưng cô linh động thêm chút được không? Để được học cao học em đã phải nỗ lực rất nhiều. Hạn chót là trước năm giờ chiều nay. Phòng tuyển sinh chúng tôi cần thống nhất ghi chép lại tất cả hồ sơ của tân sinh viên. Nếu em không kịp nộp trước giờ đó thì tôi cũng đành chịu. Không thể cho em thêm chút thời gian được sao? Vậy đi, nếu năm nay em không kịp thì năm sau thi lại. Trường chúng tôi hoan nghênh mỗi sinh viên có tinh thần nỗ lực cầu tiến. Nhưng… Xin lỗi, tôi nghe điện thoại. Này em gì ơi. Em gì ơi. Em đợi chút. Vừa nãy phòng Văn thư gọi điện đến nói một phút trước có một chàng trai đưa hồ sơ của em đến rồi. Chàng trai? Đúng, em được đi học rồi. Vâng, vậy cậu ấy đâu rồi? Vừa đi rồi. Vâng. Cảm ơn cô. Không có gì. Lộ Tiểu Lộ. (Học sâu nghĩ kỹ) Lộ Tiểu Lộ. Anh đứng lại. Anh chạy cái gì mà chạy? Anh… Anh chỉ đến đưa hồ sơ cho em, không phải đến thăm em. Anh… anh còn phải đi cho kịp chuyến tàu. Anh vội vàng đến đây, vẫn chưa ăn đúng không? Em mời anh ăn một bữa rồi hẵng đi. Nhặt rau à? Tan làm à? (Kem) Chỗ này. Nhỏ tiếng thôi, chủ nhà rất sợ ồn. Ừ. Vào đi. Hai tháng qua, em sống ở nơi chật chội thế này à? Dù sao cũng sắp khai giảng rồi, sẽ chuyển vào ký túc xá ở. Đúng rồi, em có rất nhiều đồ, anh chuyển giúp em nhé. Xem ra không có bữa ăn nào trên đời là miễn phí. Nói đi. Lộ Tiểu Lộ, anh có thù với hành lý của em à? Ai đấy? Trốn đi. Cô à. Cháu dặn cô bao nhiêu lần rồi, cô phải gõ cửa rồi hẵng vào. Cô đang làm gì mà cứ ầm ầm thế? Cháu dọn hành lý. Ôi. Cô biết không? Cháu ngoại tôi đang làm bài tập dưới tầng. Trên tầng có một chút tiếng động thôi, nó cũng nghe rõ mồn một. Nó mới là học sinh tiểu học thôi. Cháu biết. Cháu xin lỗi. Cô Bạch, khi đó chúng ta đã nói rồi, cho mình cô ở thì không vấn đề gì hết. Có điều nếu là hai người ở, khi đó chắc chắn tôi sẽ không đồng ý. Thanh niên các cô ban đêm ồn ào lắm. Chàng trai, ra đi nào. Đừng trốn nữa. Cô à, Đây là em của cháu. Sức khỏe cậu ấy không tốt, cậu ấy đến Thượng Hải khám bệnh. Thế khi nào cậu ấy đi? Khám xong sẽ đi ngay. Mau đi đấy nhé. Thật tình. Xem như tôi xui xẻo vậy. Đi sớm nhé. Vâng ạ. Thùng cuối cùng rồi hả? Anh vất vả rồi. Bạch Lam. Cậu dọn về ký túc xá ở rồi à? Ừ. Đây là bạn trai cậu à? À, không phải. – Không phải. – Phải. Hai người chuyển đi nhé, mình đi học đây. Kia là Minh Châu Phương Đông đúng không? Cao thật. Đúng vậy. Tiếc là anh đến Thượng Hải mà em chưa có cơ hội đưa anh đi chơi vài ngày, đưa anh đi ăn đồ ngon. Bánh bao chiên ngon mà. Trước kia không phải em nói đồ ngon chưa hẳn là ở nhà hàng cao cấp mà là ở những góc nhỏ đó sao? Cho em nếm thử nhân thịt bò của anh. Có muốn ăn thử của em không? Chàng trai. Cậu chụp giúp tôi tấm ảnh được không? Được ạ. Ba, hai, một. Cảm ơn nhé. Có cần tôi chụp một kiểu cho hai người không? Không cần đâu ạ. Chúng cháu không đem máy ảnh. Không đem máy ảnh cũng không sao. Tôi có. Tôi chụp rồi gửi qua cho cô cậu. Mình chụp một kiểu đi. Anh đi rồi không biết khi nào mới gặp lại. Đúng đấy. Giữ làm kỷ niệm. Được. Sát lại gần. Rồi, nhìn vào chỗ tôi. Cười lên nhé. Rồi. Một, hai, ba. Xong rồi. Cậu đưa địa chỉ cho tôi đi. Đây là địa chỉ của cháu. Được. Cô cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ gửi ảnh cho cô cậu. Nhưng có thể sẽ hơi lâu. Không sao. Cô cậu còn trẻ, đợi được. Cảm ơn chú. Vâng, cảm ơn. Tạm biệt nhé. Đợi nhận được ảnh rồi, em sẽ gửi qua cho anh. Được thôi. Anh cũng có thể viết thư cho em. Anh có địa chỉ của em rồi chứ? Ừm. Anh biết rồi. Hay là mấy hôm nữa anh mới đi. Em nói đúng. Mãi mới có dịp tới Thượng Hải, anh vẫn chưa đi thăm thú đây đó. Mấy hôm nữa anh mới đi được không? Được. Ông xem, thằng ranh này đi Thượng Hải bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn chưa về? Ôi. Mãi mới có dịp đến thành phố lớn, chơi vài ngày mở mang tầm mắt không phải tốt sao? Này. Ông vô tâm quá đấy. Nào. Bà xã ăn một miếng đi. Tôi không cho nó chơi hay sao? Ừm. Tôi sợ lần này nó đi Thượng Hải rồi không bao giờ về nữa. Nó không về thì nó đi đâu? Chắc chắn là phải về. Yên tâm đi. Không sao đâu. Ông xem tấm này. Điện thoại. A lô. (Mẹ à.) Lộ Tiểu Lộ, con vẫn biết gọi điện về cho gia đình à? Mẹ à, mẹ đừng nóng. Con muốn bàn với mẹ chuyện này. Có gì nói thẳng ra. (Con muốn ở lại Thượng Hải một thời gian.) Con vẫn muốn thi đại học. Lộ Tiểu Lộ, hồi đầu con nói không học lại, không thi đại học. Bây giờ con lại nói con muốn thi đại học? Lẽ nào mẹ mong con vác bao tải trong nhà kho suốt đời hay sao? (Cho dù con về tổ sửa chữa) (nhưng thế thì đã sao nào?) Vẫn chỉ là kiếm miếng ăn đợi chết thôi. Con không muốn sống cuộc sống như vậy nữa. Nói đi nói lại vẫn là vì Bạch Lam chứ gì? Đúng. Là vì Bạch Lam. Con vì cô ấy nên mới đến Thượng Hải. (Nhưng đến đây rồi con mới nhận ra) (hóa ra Thượng Hải và Phúc Thành là hai thế giới khác nhau.) Nhìn những tòa nhà cao tầng này con cảm thấy như toàn bộ cơ thể tràn đầy năng lượng. Mẹ, con muốn nỗ lực giành cho mình một tương lai tốt đẹp hơn. Vậy không được sao? Tôi nói mấy câu. (Mẹ.) Sao mẹ không nói gì? Con trai, con phải suy nghĩ cho kỹ đấy. Đó là nơi nào? Đó là Thượng Hải. Kiếm một chỗ đứng vững chắc ở Thượng Hải (sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực,) (bao nhiêu khó khăn?) Mẹ, con biết là khó khăn nhưng con vẫn muốn thử một lần. (Con định) (hôm nay sẽ bắt đầu tìm việc luôn.) Vừa kiếm tiền vừa tự nuôi sống bản thân, vừa chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau. Không chừng đợi khi con ổn định rồi có thể đón bố mẹ đến đây cùng hưởng phúc. Mẹ và bố con không cần con lo. Nhưng con nhất định phải nghĩ kỹ con đường sau này của mình. A lô. Thôi mà bà xã. Sức khỏe là quan trọng nhất. Ăn nhiều hoa quả cho hạ hỏa. Hạ hỏa. Đây ạ. Bạch Lam. Tối nay lễ đường có buổi giao lưu tân sinh viên, cậu đi không? Mình không đi đâu. Mình có bạn đến thăm. Là bạn trai à? Ôi. Đi đi mà. Đi đi. Người tiếp theo. CV. Cái gì? CV của cậu. Cái này. Ồ. Tiểu Lộ. Vâng, đúng. Tiểu Lộ. Ứng tuyển vị trí nào? Cái… Chức vụ nào là sao? Chức vụ. Vị trí? Ứng tuyển vào vị trí nào? Quản lý phòng Sửa chữa đi. Trợ lý cũng được. Được. Về đợi tin nhé. Nhé? (Khách sạn Thái Hòa) Tôi từng làm thợ điện. Điện cao thế, điện áp thấp, lắp đặt vận hành, sửa chữa đường dây điện đều không thành vấn đề. (Bộ phận Buồng phòng, Chức vụ, Chế độ, Quy trình) Tôi vừa đến Thượng Hải, thực sự là chưa thông thạo đường nhưng tôi có thể học. (Hôm nay bạn đã cười chưa?) Mùi? Mùi gì? Tôi… Trên người tôi có mùi? Tôi tắm rồi. Hay là anh xem lại đi. Tôi có thể học thật mà. Ơ kìa, yên nào. Đẹp lắm. Em xem nào. Em xem đi. Đẹp quá. Mờ hết rồi. Quyên à, đồ cô gửi tôi nhận được hết rồi. Cả một thùng lớn. (Toàn những đồ cô để quên ở ký túc xá.) Còn ít đồ ăn vặt nữa. Nghĩ đến cô thích ăn. Ừm. Toàn những món tôi thích ăn. Lâu lắm rồi không ăn cũng nhớ lắm. Lâu lắm rồi cô không gặp tôi, sao cô không nhớ tôi? Ồ, tôi biết rồi. Là vì có Tiểu Lộ ở cùng nên cô không còn thời gian nhớ tôi chứ gì? Đâu mà. Tất nhiên là tôi nhớ cô rồi. Nhưng để mà nói, cũng may mọi người đưa hồ sơ đến cho tôi. Nếu không xém chút tôi bị nhà trường đuổi học rồi. Cũng nhờ có hồ sơ đó mới khiến cô và Tiểu Lộ gặp lại nhau. Nếu không chẳng cách nào xóa bỏ được hiểu lầm. Hiểu lầm? Hiểu lầm gì? Về rồi à? Ừm. Nào. Đưa anh. Xem này. Anh sửa xong rèm cửa rồi. Bé Mỏ Chu nói hết với em rồi. Cô ấy nói gì với em? Cô ấy nói nhà máy chỉ có một suất thi, anh đã nhường cho em. Khi đó sao anh không nói với em? Chỉ có một suất, anh cũng bó tay. Anh đành phải… Sau này dù có xảy ra chuyện gì anh cũng phải nói cho em biết nhé? Em muốn tham gia vào từng bước đi của anh. Bạch Lam. Anh sợ, anh sợ anh không làm được gì giống như lần trước. Không đâu. Vì chúng ta lại ở bên nhau rồi. Ừm. Mình tôi cũng không ăn hết. Giúp tôi đi. Thầy ơi. Hở? Cơm nhà thầy thịnh soạn quá. Không phải thịnh soạn mà bị ma nhập. Bị như vậy từ lúc Tiểu Lộ đi. Ăn đi. Ừm. Vịt hun khói. Ngoài giòn trong mềm. Tôi mới học đấy. Ừm. Này, A Anh. Nhiều lắm rồi, cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi. Ừ đúng đấy, cùng ăn đi. Mặn rồi. Không mặn. Không mặn đâu. Tôi… Tôi thấy vừa ngon. Đúng không thầy? À đúng. Không… không mặn. Không mặn. Nói dối. Có mặn. Tiểu Lộ thích ăn ngọt nhất. Cậu ấy thích ăn thịt vải nhất, lần nào cũng ăn hết sạch. Còn cả gan rán. Gan rán ngọt như thế, người bình thường không thể ngày nào cũng ăn được. Nhưng cậu ấy chỉ thích ăn ngọt. Tiểu Lộ không hề thích ăn ngọt. Thực ra là tôi… Tôi cũng biết làm món cay. Nhưng giờ cậu ấy đi rồi, không còn ai ngày nào cũng ăn cơm tôi nấu nữa. Cậu ấy không ăn tôi ăn. Từ từ thôi. Từ từ thôi. Bà xã, đừng viết nữa. Bên chỗ Tiểu Lộ đã cảm nhận được rồi. Tiếp tục đi. Viết tiếp đi. Nào, tiếp tục. Tôi có một đề nghị. Bà thích ngắm bến Thượng Hải nhất còn gì. Tôi cùng bà đi ngắm lại lần nữa. Ông đừng nhắc đến bến Thượng Hải với tôi nữa. Bây giờ tôi ghét Thượng Hải nhất, ghét bến Thượng Hải nhất. Ồ. Không nhắc đến nữa. Không nhắc đến nữa. Ôi. Sao thế? Lại đau dạ dày à? Đau dạ dày bao nhiêu lần rồi. Hay là mình đến bệnh viện khám đi? Sao thế nhỉ? Nào. Bấm tay. Ôi. Khám cái gì? Bây giờ nhà máy không thanh toán chi phí y tế nữa. Ôi trời ơi. Mình tiêu tiền bừa bãi làm gì? Bà xã, bà đừng để thằng nhóc đó làm cho tức chết đấy. Như vậy đi, một hiệu lệnh của bà, tôi sẽ ngồi tàu đi Thượng Hải dẫn nó về tạ lỗi với bà ngay. Bốc phét đi. Hở? Ông cứ bốc phét nữa đi. Tính tình thằng con ông như nào ông còn không biết sao? Chuyện nó đã quyết định ai nói gì cũng vô ích thôi. Này. Hở? Ông nói xem, thời tiết Thượng Hải đang như nào? Thượng Hải chắc là lạnh hơn Phúc Thành. Ôi. Đã lập thu rồi. Không biết Tiểu Lộ có đem đủ quần áo không? Nó có ăn quen cơm Thượng Hải không? (Tiểu Lộ khỏe mạnh bình an, Tiểu Lộ sự nghiệp thành công) (Tiểu Lộ ăn uống đầy đủ, Tiểu Lộ bình an thuận lợi.) (Tiểu Lộ về nhà đi, nhớ con.) (Thượng Hải có lạnh không? Phúc Thành, bố mẹ nhớ con.) Cậu nói cậu có kinh nghiệm sửa chữa à? Vâng. Đi làm ở nhà máy hàng nghìn người. Mạch điện, đường ống, máy bơm nước và ống thổi tôi đều biết sửa hết. Vậy có chứng chỉ thợ điện không? Chứng chỉ thợ điện? Chỗ chúng tôi đang thiếu một thợ điện. Nhưng không có chứng chỉ thì không làm được. Giám đốc, tôi biết tức là biết, tôi lừa anh làm gì? Những máy móc trong nhà máy của tôi lúc trước còn phức tạp hơn chỗ anh nhiều. Tôi đều biết sửa hết. Nếu anh không tin thì cứ thử việc tôi đi. Thế nào? Bây giờ làm gì cũng phải có chứng chỉ. Không có chứng chỉ miễn bàn. Được rồi, cậu đi đi. (Lý lịch cá nhân – Họ tên: Lộ Tiểu Lộ Quê quán: Phúc Thành) (Loại công việc: Thợ điện Trình độ chuyên môn: Bảo trì đường ống) Người mình. Vâng. Người mình. Người mình. Như vậy đi, trong thời gian thực tập chỉ nhận một nửa lương. Chấp nhận thì ở lại. Được. Không thành vấn đề. Cảm ơn giám đốc. Các cậu đã ăn chưa? Ăn rồi. Ơ. Lão Lý. Về rồi à? Về rồi. Nghỉ ngơi sớm đi. Được. Tôi về đây. Cô cũng về đi. Được, dọn đồ đi. ♪Cuộc sống trêu đùa♪ ♪Lừa dối, làm khó tôi♪ ♪Chẳng lẽ tôi phải từ bỏ♪ ♪Đầu hàng, mặc kệ sao? Thanh niên, về rồi à? ♪Trước mắt chẳng có gì là đúng♪ ♪Có lẽ đây đều là lỗi lầm vì sự cố chấp của tôi♪ Hay là em nên dọn về trường ở đi. Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ như này cũng không ổn. Gắng chịu đi. Đợi anh để dành được tiền rồi, chúng ta sẽ đổi căn hộ khác lớn hơn, được không? Anh kiếm được việc rồi à? (Thẻ nhân viên) Này. Ngày mai anh có thể chính thức đi làm thợ điện rồi. Giám đốc còn nói chỉ cần anh làm tốt thì sẽ được thăng chức tăng lương. Thật à? Ừm. Em cũng có một tin vui. Giáo viên của em giới thiệu cho em một công việc ở công ty thời trang. Kiểu có lương ấy. Công ty thời trang cũng rất tốt đó. Vừa hay đúng sở thích của em. Nhưng nhiệm vụ chính của em vẫn là học. Đừng vì mải kiếm tiền mà để mình quá mệt. Không kiếm tiền làm sao chuyển sang nhà to được. Anh nuôi em. Ai tin chứ? Cái rèm rách này mà vẫn dùng à? Ai biết nửa đêm nửa hôm liệu anh có động tay động chân không? Một cái rèm sẽ cản được anh chắc? Chủ nhà nghe thấy đấy. Sau này đợi anh kiếm đủ tiền rồi chúng ta sẽ thuê một căn nhà thật to ở ngay trước cổng ký túc xá của em. Như vậy chúng ta không cần phải cẩn thận dè chừng nữa. Sau này em tan học anh sẽ nấu cơm cho em ăn. Em có thích động vật nhỏ không? Ừm. Mình nuôi một con chó nhỏ nhé? Anh đã nghĩ sẵn tên rồi. Gọi là Vượng Tài. Tốt nhất là nuôi một con chó Pug. Như vậy sau này mỗi sáng mình thức giấc sẽ nghe thấy Bạch Lam, chào buổi sáng. Tiểu Lộ, chào buổi sáng. Vui biết mấy. Sau này đến giờ ăn, em ngồi vào bàn ăn hét lên một tiếng, Tiểu Lộ em đói rồi. Lúc đó anh sẽ bưng đồ ăn anh đã nấu sẵn lên bàn cho em. Em phụ trách gặm xương thỏa thích. À không. Em phụ trách ăn sườn cún con phụ trách gặm xương. Hạnh phúc biết mấy. Ăn cơm xong nếu rảnh không có gì làm chúng ta sẽ xem ti vi một lúc. Xem mãi, chúng ta đều buồn ngủ. Lúc này chợt phát hiện em chưa đánh răng, anh giục em đi đánh răng. Thế nhưng em không chịu đi, bắt anh phải bế em lên giường đi ngủ. Anh mới không đánh răng ý. Nhưng anh nghĩ liệu chúng ta có ngày ấy không? Có. Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé. Ừm. Cùng cố gắng. ♪Ban ngày ngẩn ngơ♪ ♪Chẳng thể tìm thấy kết thúc♪ ♪Bài hát trong ký ức♪ ♪Trở nên thật mơ hồ♪ ♪Quanh quẩn rồi trở lại♪ ♪Giao lộ nơi góc phố♪ ♪Biết bao do dự thoáng qua♪ ♪Vượt gió kiếm tìm hơi ấm của em♪ ♪Có lẽ đôi ta đều không hiểu♪ ♪Cứ luôn lưu luyến cái trước mắt♪ ♪Có phải là sai lầm, ngẩn nhìn xung quanh♪ ♪Sợ hãi quá nhiều những giả thiết♪ ♪Hồi ức chẳng bao giờ ngơi nghỉ♪ ♪Lưu lại ở ngày ta gặp nhau♪ ♪Ngẩn ngơ để mặc chảy trôi♪